Trao lầm tình yêu cho anh – Chương 69 (Final)

Ngày tiếp theo sau khi Lăng Lăng về nước, cô liền đến đại học T, đi tới khoa Vật liệu.

Mùi dược phẩm hóa học vẫn nồng nặc như thế, tiếng ầm ầm của máy móc thí nghiệm vẫn đinh tai như thế, sư tỷ tiến sĩ vẫn đang xem phim trong phòng thí nghiệm, Tiếu Tiếu và Kiều Kiều cũng vẫn tám chuyện trên trời dưới đất…

Ngoài việc trong phòng thí nghiệm có thêm vài gương mặt mới ra, tất cả đều không thay đổi.

“Lăng Lăng!?” Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy cô liền phấn khởi chạy vọt qua. “Cậu về nước khi nào thế?”

Ngay sau đó, Kiều Kiều cùng vài gương mặt quen thuộc đều ùa sang, vây cô vào giữa.

“Mới về hôm qua.” Lăng Lăng nói. “Trở về vội quá, không kịp mua quà cho mọi người, tối nay mời mọi người đi ăn nhé.”

“Được liền!”

“Không cần tới chỗ nào đắt quá đâu, Shangri-La là được rồi!” Tiếu Tiếu không hề khách khí với cô.

“Được! Lát nữa tớ đi bán máu! Các cậu cứ chờ tớ trước, tớ bán đủ tiền rồi mình đi.”

Tiếu Tiếu nháy nháy mắt với cô một cách mờ ám. “Có bán sạch máu của cậu cũng không đủ, chi bằng bán mình được hơn đó, biết đâu có người không ngại chi tiền nha!”

Có người hóng hớt hỏi: “Ai vậy?”

“Cậu còn phải hỏi.” Lập tức có người tiếp lời. “Người đó chính là Trịnh Minh Hạo!”

“Các cậu đừng nói linh tinh, tớ và Trịnh Minh Hạo…”

Lăng Lăng đương không biết giải thích ra sao thì ngoài cửa có người nói chen vào. “Bữa cơm này tôi mời. Tiếu Lệ, em giúp tôi thông báo với tất cả sinh viên trong tổ, sáu giờ tối nay, tại Shangri-La.”

Nghe thấy những lời này, mọi người không nén nổi mừng thầm.

Lăng Lăng ngạc nhiên quay đầu, thấy Dương Lam Hàng và thầy Chu đang đứng ngoài cửa, toàn thân toát lên vẻ lãnh đạm và lạnh lùng ngàn năm không đổi.

Lăng Lăng nghẹn mất cả buổi, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Thầy Dương, lâu quá không gặp ạ!”

Dương Lam Hàng nhìn cô, khẽ mỉm cười, cười đến độ Lăng Lăng có cảm giác ớn lạnh. “Em cảm thấy hai tiếng đồng hồ lâu lắm hả?”

Câu hỏi này…

Dưới ánh mắt khó hiểu của người khác, cô chỉ có thể vờ như không nghe thấy.

********************

Trong phòng riêng lớn nhất của nhà hàng, sinh viên và giáo viên ngồi đầy một cái bàn lớn, trong đó bao gồm hiệu trưởng Chu, thầy Chu, và cả vài giáo viên mới về.

Để giữ khoảng cách với Dương Lam Hàng, Lăng Lăng cố ý chọn một chỗ cách xa anh nhất ngồi xuống, vừa ăn vừa cùng bọn Tiếu Tiếu tán gẫu.

“Tiếu Tiếu, nghe nói cậu đang học tiến sĩ với thầy Dương hả? Anh ta có áp bức cậu không?” Cô hỏi.

“Tớ cứ hy vọng thầy ấy áp bức tớ một chút, đáng tiếc hơn một năm nay thầy đặc biệt bận, nếu không đi công tác thì cũng gặp gỡ xã giao. Muốn thảo luận vấn đề gì với thầy phải hẹn trước một tuần!”

“Không thể nào? Vô trách nhiệm vậy sao?” Nghe ra không giống tác phong của Dương Lam Hàng.

“Haiz! Cũng không thể trách thầy được, công chuyện thầy phải làm rất nhiều!” Tiếu Tiếu nói: “Việc của tổ đề tài, việc bên Viện nghiên cứu tiên tiến, còn cả đề tài… Cho dù thầy có không ăn không ngủ cũng không thể nào hoàn thành nhiều công việc đến thế!”

“Vậy sao!”

“Có hôm hơn mười giờ tối, tớ thấy văn phòng thầy vẫn sáng đèn, định tìm thầy hỏi vài vấn đề, gõ cửa thật lâu mà không ai trả lời, tớ mới len lén đi vào xem sao, báo cáo kết thúc đề tài thầy viết được nửa chừng, còn thầy thì nằm ngủ gục trên bàn… Hơn nữa, trong phòng đầy mùi rượu. Haiz! Thời buổi này làm học thuật không dễ tí nào, xã giao xong còn phải về văn phòng viết báo cáo… Có đôi khi, tớ thực sự không hiểu nổi thầy, thầy liều mạng như thế để làm gì chứ. Vì tiền, vì danh… hay là vì…” Tiếu Tiếu liếc nhìn Lăng Lăng một cái đầy ẩn ý, cô thở dài, nói: “Thầy ấy thực sự là một người đàn ông tốt!”

Lăng Lăng ngẩng đầu, tầm mắt tình cờ chạm phải một đôi mắt sâu thẳm như nước hồ xanh biếc.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã hiểu! Anh vất vả như thế, cũng chỉ vì người phụ nữ mà anh muốn…

“Lăng Lăng, Nhật Bản thế nào?” Có người hỏi cô. “Đàn ông Nhật có phải cực kỳ biến thái không?”

Lăng Lăng bừng tỉnh hoàn hồn, thuận miệng nói: “Cũng không phải đặc biệt biến thái, chỉ là thích mặc quần jeans ống ôm, đeo balô nữ màu tím, lại còn cầm cái di động đỏ chót làm gương soi, mân mê đầu tóc vàng của mình…”

“Ghê vậy?! Hèn chi ở Nhật đầy tiểu thụ.”

“…”

“…”

Mọi người một câu, cô một câu, thảo luận những khác biệt về nhân văn giữa hai nước Trung-Nhật, bất tri bất giác đã cơm no rượu say.

“Mọi người hoan nghênh thầy Chu hát cho chúng ta một bài nào!”

Lại có người bắt đầu ồn ào. “Bài “Chín trăm chín mươi chín đóa hồng” đi.”

Thầy Chu không nhường nhịn ai, bắt đầu cất tiếng hát.

Thầy Chu hát xong, lại có thêm vài giáo viên tự nhận hát hò không tồi cùng sinh viên góp tiếng ca.

Tiếng cười cùng tiếng vỗ tay không ngớt, không khí tức khắc sôi động hẳn lên.

Không biết ai đùa giỡn, đưa micro cho Dương Lam Hàng. “Thầy Dương, thầy cũng hát một bài đi ạ.”

Lăng Lăng cứ tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại nhận lấy micro, đứng dậy, đi đến chính giữa. Tiếng vỗ tay lập tức cất lên như sấm.

Dương Lam Hàng khẽ nâng tay, ổn định không khí. “Hôm nay, tôi không định ca hát, mà là có vài lời đã cất giữ trong lòng bấy lâu nay, muốn nhân cơ hội này nói ra.”

Tiếng vỗ tay chấm dứt, mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe.

Dương Lam Hàng từ từ mở miệng, nói: “Khi tôi còn rất nhỏ, ba tôi đã kể tôi nghe một câu chuyện xưa. Từng có một người, ông ta từ nhỏ đã yêu thích thi ca, mơ ước trở thành một nhà thơ, kết quả, ông ta trọn đời đi theo sự nghiệp nghiên cứu khoa học; ông ta vô cùng giàu có, nhưng cả đời lang thang phiêu bạc, không nhà để về; ông ta luôn khao khát tìm được một người chân thành yêu mình, nhưng cuối cùng ông ta mang theo nỗi tuyệt vọng với tình yêu mà chết đi trong cô độc; tên tuổi ông lưu lại cho hậu thế vinh quang tột bực, nhưng trên bia mộ ông chỉ ghi đơn giản vài chữ – Alfred Bernard Nobel.”

Không ít sinh viên lần đầu nghe kể chuyện của Nobel, cảm thán không ngớt. Họ không thể nào tưởng tượng nổi một nhà khoa học vĩ đại như Nobel lại có một cuộc đời đau buồn đến thế.

Dương Lam Hàng nói: “Ba tôi hy vọng câu chuyện cuộc đời đau thương mà vĩ đại của Nobel có thể khiến tôi hiểu rằng: Là một người đàn ông, nhất định phải biết mình muốn gì, hơn nữa nhất định phải không ngừng kiên trì…”

Anh ngừng một lát, xoay người đối diện với Lăng Lăng mặc cho mọi người chung quanh.

Một loại dự cảm không lành khiến lòng bàn tay Lăng Lăng đẫm mồ hôi, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập chờ mong như lửa đốt.

Anh nói rõ ràng từng chữ: “Bạch Lăng Lăng, cho dù em là sinh viên của anh, cho dù đứng trước mặt toàn thế giới, anh vẫn muốn nói: Anh yêu em! Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã có một loại cảm giác như điện giật… Khoảnh khắc bốn mắt chúng ta nhìn nhau, anh liền tin chắc – em là người phụ nữ sẽ ở bên anh cả đời!”

Sau một hồi xôn xao, trong phòng im lặng khác thường.

Có người nhìn nhau ngỡ ngàng, có người sốc đến ngây dại, cũng có người ngồi ngay ngắn trước bàn, bình tĩnh thần kỳ, tỷ như hiệu trưởng Chu.

Lăng Lăng đứng dậy, đôi môi run run vì rung động. “Tại sao? Tại sao muốn làm vậy?”

Cô đã vì anh mà làm rất nhiều chuyện, bỏ đi tha hương, nhưng anh lại nhằm ngay thời điểm gió yên biển lặng mà khuấy động phong ba thế này.

Một người đàn ông thông minh như Dương Lam Hàng, cớ sao có thể làm một chuyện bất chấp hậu quả như thế.

“Bởi vì, yêu em không có gì sai cả! Theo đuổi em là tự do của anh! Ngoài em ra, không ai có tư cách nói: ‘Không được!'” Dương Lam Hàng kiên định nói với cô: “Lăng Lăng, nhiều năm như vậy, anh yên lặng thích em, chờ đợi em, chuyện nên làm, không nên làm, anh đều làm cả. Anh chỉ đơn thuần hy vọng em hiểu rằng: Vì em, anh có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, tiền tài, danh dự, thậm chí cả công việc mình yêu thích… anh đều có thể không cần, chỉ cần… em nguyện ý… đứng bên anh!”

Anh chìa tay ra, trong lòng bàn tay, một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh. “Hồi ức cả đời anh chỉ cần có em là đủ! Lăng Lăng, hãy lấy anh nhé!”

Nước mắt vui sướng đã không còn kìm nén nổi, sự cảm động khiến Lăng Lăng mất hết lý trí, cô căn bản không cách nào băn khoăn người khác thấy thế nào, nghĩ ra sao được nữa, trong mắt cô cũng không thể chứa thêm bất kỳ ai khác.

Cô bước qua, đưa tay cho anh. “Em đồng ý!”

Anh ôm chầm lấy cô thật chặt!

Cô nhắm mắt lại, vừa khóc vừa nói: “Em sai rồi! Em không nên đi, suýt chút nữa em đã bỏ lỡ người đàn ông tốt nhất thế giới!”

Lúc này, âm nhạc bỗng vang lên, giọng hát du dương của Tiếu Tiếu cất lên.

“Anh từng cho rằng bản thân sẽ hối hận
Nhưng không ngờ lại yêu đến say đắm khôn cùng
Vì em mà rơi giọt nước mắt đầu tiên
Vì em mà thực hiện bất kỳ thay đổi nào
Cũng không đổi được sự kiên quyết của em đối với anh
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện
Người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện ra
Người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương…”

————oOo HẾT oOo————

Ngoại truyện

Hai tháng sau, Lăng Lăng ngồi trước máy tính, vừa ăn hoa quả, vừa xem video hôn lễ tải xuống từ diễn đàn của trường, độ phân giải hình ảnh không cao lắm, nhìn qua là biết quay kỹ thuật số…

Tuy rằng hiệu ứng hơi kém, nhưng cảnh quay vẫn đẹp không tì vết, thoạt nhìn phong cách này liền biết chính là kiệt tác của Dương Lam Hàng.

Thảm đỏ trải dài trên lối đi rải đầy hoa hồng trắng, một đường đi đến nơi rực rỡ pháo hoa.

Sương khói bồng bềnh, những cánh hoa hồng trắng và đỏ rơi xuống từ trên không…

Tiếng dương cầm uyển chuyển tấu lên hành khúc hôn lễ…

Tựa như đang tiến vào thế giới cổ tích!

Ba Lăng Lăng mỉm cười đem tay cô đặt vào lòng bàn tay đầy khí chất, đầy quyến rũ hơn lúc nào hết của Dương Lam Hàng, nói với anh: “Ba đem con gái trân quý nhất của mình giao cho con, không phải vì nó yêu con bao nhiêu, mà vì ba tin mình không nhìn lầm con…”

“Bất kể xảy ra chuyện gì, bàn tay này… cả đời con sẽ nắm lấy thật chặt…”

Trên màn ảnh mẹ Bạch ngồi cách đó không xa, lau nước mắt, những trên mặt là nụ cười hài lòng mãn nguyện.

Một hình ảnh xẹt qua, Lăng Lăng nhanh chóng tạm ngưng mới nhìn ra Trịnh Minh Hạo đi về phía cửa, trên mặt bày ra một nụ cười phóng khoáng.

Cô không ngừng phóng to hình ảnh, nhìn kỹ bộ dạng anh, anh đã trưởng thành, toàn thân trên dưới đều toát lên vẻ tự tin mà chỉ đàn ông thành đạt mới có.

Xem ra, cuộc sống của anh rất tốt!

Coi xong video, Lăng Lăng lại đọc qua bình luận bên dưới, thậm chí còn bạo liệt hơn cả năm ngoái.

Lúc này, không ai xóa bài, nhà trường cũng không có phản ứng với chúng.

Lăng Lăng nhớ lại lời mình từng hỏi Dương Lam Hàng trước khi kết hôn: “Hàng, anh công khai cầu hôn em, đại học T liệu có cách chức anh không đó?”

“Đại học T không chứa được anh, anh có thể đến trường khác, hoặc đến Viện nghiên cứu. Giới học thuật Trung Quốc không chứa được anh, anh có thể đi nước khác. Trái đất rộng lớn thế này, sẽ luôn có chỗ cho anh dung thân…”

“Nhỡ đâu cả thế giới đều không chứa được anh thì sao?”

“Đừng ngốc thế! Giới học thuật không bảo thủ như em tưởng đâu.”

Bây giờ xem ra, giới học thuật quả thật không đến mức bảo thủ như cô tưởng!

51 thoughts on “Trao lầm tình yêu cho anh – Chương 69 (Final)

  1. sun921 says:

    tem chương cuối
    đặt ghế trước …đi đọc truyện ^^

  2. Eileen says:

    tem
    hoàn rồi!!!
    Thank ss nhiều lắm

  3. theahuynh says:

    tks ss ạhhhhhh :X :X :X

  4. koytiny says:

    úi đã có khách đặt tem rồi nhanh quá tốc độ j đây ta
    hừm em rất rất cám ơn ss đã edit và tiếc nuối câu truyện đã hết

  5. – (Trinh) Minh Hạo đi về phía cửa
    * Ngỡ ngàng* ôh!! chính văn hết rồi ạh @.@’…không biết ngoại truyện còn mấy phần chị nhỉ?!

  6. Meokhyn says:

    Hay qua’. Thanks ss

  7. lena says:

    hic kết thúc rùi :(( cảm ơn chị nhiều lắm vì đã đem đến cho bọn em 1 bản dịch tuyệt vời như vậy….

  8. juanna1611 says:

    1 phut trc’ em dang doc chap 68
    1 phut sau, e lai thay chap 69 *v*, that la k con j hanh phuc hon.
    P.s: e comt bang dt nen k type dau dc @@.
    Bay h chi ngoi ngong’ ngoai truyen thoai, oh yeah!!!!!!

  9. green_apple says:

    Một buổi tối mà được đọc liền 2 chương truyện, vui quá, thanks ss ^^
    Thế là truyện đã đi đến kết thúc viên mãn, nhưng em vẫn thấy hơi hụt hẫng, vẫn muốn được xem cuộc sống hạnh phúc của hai người sau này như thế nào. Cũng may tác giả còn sáng tác thêm ngoại truyện về cuộc sống sau hôn nhân của Lăng Lăng và DLH, chứ quả thật đọc hết chương này mà em vẫn chưa hề muốn chia tay 2 người tí nào.

  10. Mi krazy says:

    Chúc mừng chị mần xong bộ này nha :)

  11. janine says:

    Chính văn đã hoàn rồi, lại ngóng ngoại truyện. Đọc mấy chap cuối này thấy thật là ngọt ngào cho hạnh phúc của LL và DLH.

    Thanks bạn đã dịch bộ truyện này.

  12. Danie says:

    Chị ơi truyện này còn ngoại truyện nào nữa ko chị? Em đang ngóng ngóng ……. quá trời nè hihi cảm ơn chị nhiều nha

  13. Kyu says:

    Thk sis nhju nhju :-):-x
    nhưng ko hju sao doc chap cuoi e thay hoj hut hang. Hjk. Qua bao kho khan thj a chj ay cug hp nhug e van cam thay chua du.hj.

  14. Nếu mình không nhầm thì đọc hết 69 chương mà chưa cám ơn nàng câu nào, nàng kiểm tra lại dùm mình với, dạo này già cả nên trí nhớ kém quá
    thôi thì
    Xin lỗi nàng 68 lần

    Cám ơn nàng 69 lần
    vô cùng cám ơn nàng thêm một lần nữa
    rất rất cám ơn nàng

  15. fubeo says:

    ths ss. truyện hay thật. mà ss cho e hỏi bài hát cuối cùng tên là gì đấy ạ? :)

  16. lovelykitten says:

    thanks ss nha mới hôm qua thấy c68 sáng nay đi thể dục lại thấy c69, đời thật là vui hehe

  17. yongieladie says:

    *nhào vô ôm hun ss*
    thiệt là hạnh phúc khi bám víu đến lúc truyện hoàn mà cảm xúc vẫn vẹn nguyên, ko có cảm giác cấp bách như 1 số truyện khác. moa :*

  18. duongle says:

    thanks ban rat nhieu. Ma hinh nhu la truyen nay co 6 ngoai truyen ma phai hok? ban co lam het may ngoai truyen khac ko? thanks ban rat nhieu!

  19. SamSam says:

    Hayhay

  20. rainbow_0289 says:

    chị ơi còn ngoại truyện không?

  21. abc says:

    aaaaaaaaaaaaaa cám ơn bạn thật nhiều, tốc độ của bạn thật sấm sét.

  22. boo2011 says:

    cuối cùng truyện cũng đã hoàn rồi. Cảm ơn ss rất nhiều vì đã đem đến cho độc giả một câu truyện hay được dịch một cách chăm chút cẩn thận đến như vậy :X

  23. Ngọc Minh says:

    Đã hết truyện rồi sao *chấm nước mắt*
    Thanks nàng nhiều lắm :X

  24. nguyen says:

    Thế là đã có 1 cái kết đẹp. DLHÀM 1 nhân vật quá lý tưởng, e rằng ngoài đời khó tìm ra, nhưng vẫn cứ mơ và yêu cái guấc mơ cho đời thêm đẹp.

    Cám ơn em đã đi gần hết đoạn đường, có mất thời gian, có mệt đấy nhưng hạnh phúc khivđược làm những gì mình thích, phải ko em?

    Cùng theo dõi 1 chặng đường dài với em, qua dòng tâm sự về những băn khoăn của em về bản dụch cũng như khi biết tin truyện sẽ

    • nguyen says:

      Sorry đang viết bấm nhầm gửi đi dở dang

      …khi biết truyện sẽ xuát bản, chị hiểu em là người rất cầu toàn, nhưng ko sao, em à, cái quan trọng là mình đã rất tâm huyết và trách nhiệm với những gì mình làm.

      Cám ơn em nhiều.

      • DayDreamer says:

        Cảm ơn những lời động viên của chị :X Giờ em cũng có thể thả lỏng rồi vì những chương không an tâm nhất em cũng đã sửa gần hết rồi. Giờ thì tà tà enjoy năm làm việc mới & valentine mỗi người một nơi, hic :(

  25. hanguyen says:

    hic, bạn nào làm e-book cho mình đọc lại với. Thanks nàng nha :d.

  26. ニュン says:

    Cảm động quá. Thật cảm ơn chị đã dịch bộ truyện dài như vậy, dịch rất hay rất cuốn hút,
    Từ khi đọc truyện này trong lòng em có thêm một thần tượng là chị đấy. E cũng đang học tiếng Nhật và e cũng đang chật vật chiến đấu với chữ hán nè… Cứ gọi là taihen phải biết. Sau này e hi vọng được như chị thôi hì hì

  27. Sam Anh says:

    Cam on ss da mang lai bo truyen hay nay. Mot lan nua xin cam on ss rat rat nhieu. :x :x

  28. bobo says:

    ss ơi, em chỉ muốn nói rằng “em yêu chị” xxx :D

  29. gau5555 says:

    thanks c that nhieu..bộ truyện quá hay…c a..e k thể comt được hết từng chương c thông cảm cho e nhé..iu c nhieu nhieu..luôn ủng hộ c..

  30. thuyvu says:

    Cuối cùng cũng đi dc đến bến đỗ hạnh phúc … mong là mọi người khi yêu điều có 1 cái kết tốt đẹp như vậy

    Đọc từ đầu tới cuối trn ko bỏ sót 1 chương nào nhưng lại comt ko dc bao nhiêu dòng để cám ơn và khích lệ @DayDreamer thấy hổ thẹn quá =’=

    Ta có nghe nói là DLVT có viết thêm Ngoại truyện của tr này mà trong các bản cv công khai vẫn chưa cập nhật đủ ko biết đúng ko, chỉ muốn thông tin chút chút cho nàng biết ^^

    Cám ơn nàng nhiều nhiều lắm vì đã thật cố gắng để hoàn 1 bộ trn hay như vậy, trn của DLVT có rất nhiều nhà làm nhưng ta chỉ thik nhất các trn do ss Zues và nàng làm thôi …. cuối cùng là cho ta hôn vài cái nha *chụt chụtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt* ^.^

  31. Sweetie_k says:

    3:44 am đọc xong truyện này. Cảm ơn Daydreamer rất nhiều. Mình ko ngạc nhiên khi biết nghề của bạn là Translator, nhưng ngạc nhiên vì lại là English thay vì Chinese O_o. Thực sự dịch quá tuyệt!
    Rất nhiều bạn recommend Diệp Lạc Vô Tâm, cá nhân mình thấy TG này cũng chỉ “được” thôi-cho đến khi đọc truyện này. Thank U once again :-)
    PS 1 tí là đọc đến đoạn mấy cái tên Nhật mình đã ngờ ngợ bạn cũng học tIếng Nhật rùi. Ko ngờ cũng là ngoại ngữ chính thời ĐH như mềnh. hehe….có khác chăng là b h 1945 chữ Hán cơ bản mềnh đã quên ko còn một mảnh … tự ti với các bạn quớ *_*

    • DayDreamer says:

      Tiếng Nhật mình cũng quên nhiều lắm, giờ chỉ đọc hiểu mấy cái đơn giản thôi :( Ngoại ngữ chính của mình vẫn là tiếng Anh, chứ 2 thứ tiếng còn lại chỉ đọc văn bản thì ko sao, chứ nói thì ngắc ngứ :P

  32. matkhau says:

    Hay thiet…Bao nhieu mong cho!

  33. Tiểu Mai says:

    cảm ơn bạn.
    xúc động quá.

  34. Pandanus255 says:

    Truyện hay quá. Ta đọc hai ngày mới xong. Lắm đoạn vừa đọc vừa khóc.

  35. kute says:

    thế này mà được chuyển tải thành phim thì quá ok lun :D

  36. Mon Ú says:

    Diệp Lạc Vô Tâm nhưng ko hề “vô tâm” chút nào, những người yêu nhau lại được bên nhau! Cảm ơn nàng đã dịch một tác phẩm hay. Một Lam Hàng hoàn hảo từ ngoại hình, gia thế, đến sự nghiệp, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường nhất trong những người đàn ông, thất thần khi chia tay Lăng Lăng, rung động khi ở bên nhau, mắc lỗi sai khi cô ở bên… Truyện hay mà ta ko thể diễn đạt hết cảm xúc >_<
    Một lần nữa cảm ơn nàng! :)

  37. […] Chương 66 | Chương 67 | Chương 68 | Chương 69 + Ngoại truyện 1 […]

Leave a reply to janine Cancel reply